LINH CẢM
Anh đã ở đâu vào giờ phút ấy? Câu hỏi đó cứ trở đi trở lại trong tâm trí để ám ảnh Đan ngay cả lúc hai đứa đang ngồi sát bên nhau hàng giờ trong im lặng. Sự hoang mang và hoài nghi của một trái tim yếu ớt đã không cất nổi thành lời. Rất nhiều ngày sau hôm xảy ra tai nạn, Đan đã có mặt tại đây trong căn phòng bốn mùa hoang hoải gió.
-Tối thứ ba tuần trước anh đã làm gì?
Thoáng chút giật mình, anh quay lại nhìn Đan rồi nhăn trán suy nghĩ khá lâu:
-Thứ ba tuần trước à? Lâu rồi làm sao anh nhớ được. Mà hình như không có gì khác, anh vẫn đọc sách và uống cafe như mọi tối.
-Chỉ thế thôi sao?
-Ừ! Chỉ vậy thôi, tối nào cũng vậy. anh tưởng điều đó em thừa biết chứ? Mà tại sao em hỏi vậy, có chuyện gì à?
Lòng Đan chùng xuống, bỗng chốc thấy mình như đang rơi xuống vực sâu thăm thẳm một cách nhẹ bẫng, không trọng lượng. Đã biết trước câu trả lời rồi sao còn hỏi, thà cứ để mọi thứ mông lung đôi khi còn tìm ra lí do để ngụy biện vỗ về mình. Còn bây giờ thì Đan đã biết chắc chắn rằng vào cái đêm khủng khiếp chưa từng thấy trong cuộc đời mình, anh vẫn bình thản uống cafe và đọc một cuốn sách nào đó trong cái chồng sách cũ cao ngật ngưỡng kia. Một đêm như mọi đêm, dẫu cho ngoài kia có bão giông, dẫu cho người con gái anh yêu có đang đối mặt với hàng nghìn nỗi hoang mang, sợ hãi, thậm chí là cận kề cái chết. Dù đã quá hiểu và chấp nhận yêu anh suốt bốn năm, nhưng sao giây phút này Đan lại cảm thấy mọi thứ đã hoàn toàn sụp đổ. Trước khi trở về phòng, để kết thúc cho chuỗi thời gian trôi qua trong im lặng, Đan đã hỏi anh:
-Cuốn sách mà tối đó anh đọc tên gì vậy?
-À! Một cuốn sách về tình yêu.
-Nó hay chứ?
-Cũng thú vị. Em có muốn đọc không?
Đan lắc đầu, lặng lẽ về phòng trong chiếc váy voan trắng bồng bềnh. Anh vẫn ngồi đó, thả trôi những ý nghĩ vu vơ cùng làn khói thuốc.
Đan đã vắng nhà một tuần. Lúc đầu cô dự định về quê hương khói cho nội và quét dọn nhà cửa, vườn tược trong một vài ngày. Anh bận công việc nên không thể đưa Đan về được, một mình cô phóng xe hơn trăm cây số về đến nhà thì trời đã nhập nhoạng tối. Thắp hương cho nội xong, lòng dạ Đan bỗng nhiên bồn chồn đến lạ. Một mình ngồi giữa cảnh rừng ruộng, tiếng ếch nhái và những con đom đóm quắc vào màn đêm sự hoang vu, lạnh lẽo. Nỗi nhớ nội và những ám ảnh tuổi thơ lại ồ ập tràn về khiến Đan như rơi xuống bờ vực thẳm của sự mất mát, cô độc. Khi thấy không thể chịu đựng được, Đan phóng xe về thành phố ngay trong đêm. Nhưng thật không may khi trên đoạn đường vắng Đan gặp đám thanh niên chừng ba, bốn người đi chơi đêm rượt theo trêu chọc. Trong giây phút lao xe như điên dại rồi ngã văng ra giữa đường cua, trong những tích tắc cận kề giữa sự sống và cái chết lòng Đan chỉ nghĩ về anh. Ngay cả khi bị thương nằm lại giữa đường trong đêm vắng lạnh, Đan chỉ muốn bằng linh cảm của những người đang yêu anh sẽ đi tìm... Nhưng cuối cùng lại là bàn tay của một người xa lạ nắm lấy tay Đan, lau những giọt nước mắt đau đớn và sợ hãi rồi ngồi chăm cô trong bệnh viện cả một đêm dài.
Suốt một tuần nằm dưỡng thương trên tầng 2, ngày nào Đan cũng nằm im chờ đợi từng bước chân gấp gáp, vội vã lao lên từ cầu thang. Cũng có khi đang ngủ lại giật mình vì tiếng chân ai ngập ngừng trước cửa phòng. Nhưng khi mở mắt ra chỉ thấy toàn thương yêu, lo lắng của những người xa lạ dành cho nhau. Không có bước chân nào đang kiếm tìm Đan, điều đó cũng có nghĩa anh chẳng hề linh cảm thấy Đan đang gặp nạn, Đan đang chờ mong anh từng phút. Cho đến khi Đan trở về căn phòng này, trong giây phút đầu tiên gặp lại, anh dừng lướt trên những trang sách chằng chịt chữ chỉ để hỏi Đan:
-Em về rồi đấy à?
Bình thản như Đan vừa trở về sau chuyến thăm quê thường nhật, như thể suốt một tuần qua chưa hề có chuyện gì hệ trọng xảy ra đối với cô.
Trong suốt khoảng thời gian chữa vết thương ở bệnh viện thị xã Sơn Tây, phòng trọ của cô không hề khóa cửa. Thế nhưng khi trở về nhà, bình hoa sen trắng đã héo rũ bên cửa sổ, bụi đã phủ đầy bàn trang điểm và bức thư viết dặn anh chăm sóc bình cá cảnh vẫn chưa được mở. Cũng may, anh còn nhớ cho lũ cá ăn để ít nhất khi Đan trở về cũng không phải nhìn thấy cảnh tượng những con cá nằm phơi bụng.
* * *
Đan mồ côi từ nhỏ, sống với bà nội đến năm mười sáu tuổi thì nội mất. Đan ra thành phố vừa học vừa bươn trải, ngày ngày lầm lũi trở về căn phòng trọ một mình. Phòng trọ nằm trên tầng hai, chủ nhà là một bà cụ nhiều tuổi, không có con cháu thân thích nên chiều nào cũng ngồi trước cầu thang đợi Đan về để chuyện trò khuây khỏa. Còn anh, vốn thiếu thốn tình cảm của mẹ từ nhỏ do mẹ bỏ hai bố con anh để đi bước nữa. Bằng một cách nào đó dòng đời đã xô đẩy Đan và anh lại với nhau, kể từ khi anh chuyển về trọ ở phòng đối diện phòng cô. Bà chủ chiều chiều lại đợi thêm một người, ngôi nhà ấm cúng hơn hẳn dù cho anh chẳng mấy khi cười nói. Nhờ cùng ngồi ngắm mưa với nhau ở cuối hành lang vài lần thế là thành bờ vai cho nhau dựa.
Đan và anh đi bên cuộc đời nhau lặng lẽ như hai chiếc bóng. Thi thoảng trở về nhà sau một ngày dài mệt mỏi, Đan tạt qua phòng anh, hai đứa nấu ăn rồi nằm dài bên nhau nghĩ vẩn vơ. Thi thoảng sau giấc mơ về hình bóng mẹ, anh ôm choàng Đan từ phía sau, nghe rất rõ từng nhịp tim nhau đập mạnh trong lồng ngực. Đó phải chăng là sự đồng cảm của hai con người thiếu thốn tình cảm, cứ thế dựa vào nhau để tồn tại. Không giận hờn, ghen tuông, không đối thoại ngày ngày, thậm chí không cả những cuộc tranh luận hào hứng. Thế nhưng cả Đan và anh luôn nghĩ rằng cả hai thật sự cần có nhau, ngay cả khi có nhau chỉ để lặng thầm như thế. Đã có lần trong một buổi chiều mưa Đan bảo:
-Nếu một ngày bỗng nhiên một trong hai chúng ta bốc hơi khỏi cuộc đời này thì sao nhỉ?
Anh nhấp nhẹ hụm cafe, nheo mắt nhìn Đan dò hỏi:
-Nếu là anh?
-Em không biết nữa. Quên đi một thói quen đã khó nữa là quên đi một con người. Nhưng nếu người bốc hơi lại chính là em?
-Có thể sáng anh vẫn đi làm rồi tối lại cafe và đọc sách. Chờ cho đến khi nào anh cũng bốc hơi khỏi thế giới này.
Ngay lúc đó Đan đã thắc mắc là tại sao anh không hề nghĩ đến chuyện sẽ đi tìm Đan. Những người yêu nhau sẽ biết cách để tìm thấy nhau dù cho có cách xa cả nửa vòng trái đất. Họ không chấp nhận sự mất mát, không chịu ngồi yên chờ đợi. Họ thậm chí có thể lao vào lửa hoặc rơi xuống vực sâu chỉ để tìm thấy người yêu. Còn Đan và anh, đã bốn năm dài yêu nhau mà cả hai người chưa bao giờ nói nhớ nhung nhau, hay bởi vì xa cách chưa bao giờ đủ...
Suốt một tuần nằm viện, Đan không thể nào liên lạc được với anh vì điện thoại đã vỡ vụn trong vụ tai nạn. Ngay cả sim điện thoại cũng văng đâu mất. Mặc dù Đan rất muốn liên lạc với anh nhưng cô không thể nào nhớ nổi số sim anh đang dùng. Những con số cứ nhảy lộn xộn trong đầu để đến khi chắp nối lại thì thành ra những giọng nói lạ hoắc và vô cảm của một cụ già, một gã cáu bẳn miền trong hay một cô ả chua loét và kênh kiệu. Rất lâu rồi, kể từ khi học cách quên đi những ám ảnh u buồn về quá khứ thì dường như Đan cũng dần quên luôn mọi thứ xung quanh. Cho đến lúc chỉ có một mình nằm co quắp trong bệnh viện Đan mới nhận ra mình có một trí nhớ tồi chỉ vì đã vô tâm quá mức.
Những ngày sống trong chờ đợi, đã có lúc Đan chợt nghĩ rằng, nếu như hôm đó không may Đan bị chấn thương sọ não, khi tỉnh dậy không còn nhớ nổi mình là ai, mình đến từ đâu. Không thể tìm về căn nhà trọ có bà chủ cô độc trong thành phố thì chắc hẳn anh cũng sẽ không kiếm tìm hoặc không biết Đan ở đâu mà kiếm. Bởi vốn lẽ anh không có linh cảm của những người đang yêu. Giác quan thứ sáu chỉ thực sự dành cho những người biết thương yêu và luôn hướng về nhau.
* * *
-Anh có bao giờ nghĩ chúng mình yêu nhau chỉ như một thói quen?
-Như anh uống cafe và đọc sách vào mỗi tối sao?
-Hình như vậy. Em có cảm giác hai đứa mình dựa vào nhau chỉ để không thấy mình đơn độc. Để luôn thấy có một kẻ chìa bờ vai cho mình lúc buồn, để mỗi khi trở về phòng biết rằng bao giờ cũng có một người chờ ở đó. Như thế có được gọi là tình yêu không anh nhỉ?
-Có thể.
-Có thể?- Giọng Đan chùng xuống, như mắc nghẹn nơi cổ họng.
Sau một chuỗi im lặng, anh vẫn không thôi dời mắt khỏi quyển sách, giọng bình thản:
-Sao bỗng nhiên em lại muốn hỏi về tình yêu. Có chuyện gì đó không ổn sao em?
Sáng hôm sau, khi anh vẫn còn chìm trong giấc ngủ còn đượm mùi cafe và câu chuyện tình yêu của tiểu thuyết Quỳnh Dao thì Đan xách vali chầm chậm bước xuống từng bậc cầu thang. Đan chọn cách ra đi bởi cô sợ mình sẽ không chịu nổi sự cô đơn chế ngự ở nơi này. Đan cứ tưởng khi tựa vào vai một người nào đó thì đời cô không còn cô đơn nữa, nhưng không ngờ hai con người càng cố bấu víu với nhau càng cô đơn bằng những khoảng cách vô hình. Đan đi vì nghĩ rằng nếu cô còn tiếp tục ở lại, thì một ngày nào đó không xa, khi không chịu đựng nổi bao hoang hoải của cuộc đời, biết đâu Đan sẽ tìm đến cái chết trong chính căn phòng trọ nhỏ bé này. Khi đó chắc anh vẫn ở phòng đối diện bình thản đọc sách và nhấm nháp cafe. Dù cửa hai phòng chỉ cách nhau đúng một bước dài.
Đan ra đi bởi biết rằng nếu tình yêu đủ lớn thì nhất định anh sẽ biết cách tìm thấy Đan một lần nữa trong cuộc đời này...
Vũ Thị Huyền Trang
0 comments: