Nợ em một hạnh phúc- phần 1


Giới thiệu: Nợ em một hạnh phúc
“Không cho tôi một cơ hội để chứng minh thì làm sao biết kết quả? Nếu cảm giác khi chúng ta ở bên nhau mà không hợp thì anh có thể chia tay bất cứ lúc nào”.
Thành ý, nghị lực và sự cố gắng của cô gái này thực sự đã làm anh ngạc nhiên. Anh không rõ rốt cuộc một người luôn sống an nhàn sung sướng như cô lại coi trọng anh ở điểm nào?
Rõ ràng là một cô gái được chiều chuộng, mười ngón tay chưa từng làm việc nặng nhọc, bên cạnh lại có không biết bao nhiêu người vĩ đại hơn anh mấy trăm lần theo đuổi, nhưng lại khăng khăng muốn ở bên người bình thường như anh…
Vì để chứng minh với anh mình không phải là một con búp bê chỉ biết làm đẹp, cô sẵn sàng từ bỏ cuộc sống xa hoa sung sướng, học cách giặt quần áo, nấu nướng, làm việc nhà, bắt đầu hiểu được cảm giác của người bình dân. Thậm chí có ý nghĩ kỳ lạ là “dùng cảm giác để yêu đương”.
Tất cả sự thay đổi này chỉ để nói cho anh biết, cô là cô gái đáng để anh yêu…


Mở đầu
Trong một không gian nhỏ hẹp, mùi ẩm mốc của sách vở truyền đến. Buổi chiều mùa hè, chiếc quạt nhỏ trên đầu đang phát ra tiếng kêu cót két không thực sự phát huy được bao nhiêu tác dụng. Lạc Thải Lăng mở lòng bàn tay giơ giơ lên, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, chân lui lại vài bước theo bản năng. Thật sự là nó chuyển động một chút là lại lung lay một chút, nhìn thế nào thì cũng làm cho đầu của nàng nảy ra nghi ngờ. Đưa mắt nhìn về phía bạn học đang vùi đầu vào chồng sách như đang đào báu vật phía trước, xem ra cô đành phải tự mình nghĩ cách giết thời gian thôi.
Nhà sách cũ này cũng đã tồn tại khá lâu, mỗi lần đi qua đều không nghĩ đến sẽ vào, nếu hôm nay không phải bạn thân nhờ cô giúp đỡ, có khả năng cả đời này cô sẽ chả bao giờ bước vào đây.
Hướng ánh mắt lên cao, cô nhìn lướt qua tên gọi của các loại sách được bày trên kệ: Cơ học, Điện học, Quản lý học, Dinh dưỡng học, Tâm lý học, Sinh vật học, Điều dưỡng, Xã hội học, Dược học… Còn có… Quang phổ học * ? Đây là thứ gì chứ?
Một đống môn học làm cô xem phát ngấy, bây giờ đi học đúng là phải học nhiều thứ.
Hơi kiễng mũi chân, thuận tay rút cuốn Quang phổ học, không ngờ rằng sách được sắp xếp quá chặt, rút một cái mà hai ba cuốn bên cạnh cũng rơi theo. Cô nghiêng người để tránh theo bản năng, một bên hông lại đụng vào đống sách bên cạnh. Cô thầm kêu không ổn, đang do dự xem phải đỡ lấy chồng sách lung lay sắp đổ hay là nên né tránh trước thì đống sách cao bằng nửa người đã ào ào đổ xuống.
Bạn thân khẽ liếc cô ngã vào đống sách, hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Mình không sao”. Ngập trong một đống sách, cô đau đến nghiến răng nghiến lợi, tiện tay chộp lấy cuốn sách là hung khí đập vào làm cô choáng váng kia.
Môn Thống kê.
Dày như vậy, thảo nào làm cô đau đến nỗi muốn giết người.
Cô đã nói rồi, cứ viết một cái danh sách rồi đến thẳng nhà xuất bản tìm là được, vừa tiết kiệm thời gian và công sức, lại tiện lợi, sao phải chạy tới chỗ này chịu khổ chứ? Trong lòng còn đang lẩm bẩm thì bạn thân đã phủi phủi bụi đứng dậy: “Mình chọn xong rồi, đi thôi”.
“Ừ”. Cám ơn trời đất, cuối cùng đã xong, nếu không cô cũng sắp bị cảm nắng mà té xỉu ở trong này. Như thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, bạn thân cười cười mà liếc cô một cái, thuận tay giúp cô sắp xếp chồng sách bị đổ lại. “Cậu á, đúng là thiên kim đại tiểu thư chưa từng chịu khổ, da thịt mịn màng không chịu được nóng bức!”.
Cô cười gượng hai tiếng, nhanh chóng lảng sang chuyện khác. “Đây là những cuốn sách mà cậu muốn tìm sao? Còn gì nữa không?”
“Ừ, chính là mấy quyển này”
Hai người mỗi người ôm một nửa chỗ sách mang lên tính tiền ở cái quầy đằng trước.
———-
Đem sách để lên xe, Lạc Thải Lăng đã thở hồng hộc, mồ hôi chảy đầm đìa, ngồi trong ghế lái than: “Xem cậu làm thế nào để cảm ơn mình!”
“Được rồi, vất vả cho cậu rồi, mình mời cậu ăn tối, như vậy được chưa?”
“Thế còn được!”, tiện tay quơ lấy một cuốn sách mà bạn thân đã chọn ở ghế sau, có bảy mươi phần trăm đều là trong danh sách mà giáo sư đã đưa ra cho học kỳ mới, mặt khác còn có những cuốn sách văn học thường đọc.
Cô thuận tay lục lọi tiếp, “Thống kê?”
Đây chẳng phải là thủ phạm làm đầu cô lúc nãy thiếu chút nữa là nở hoa sao?
Bạn thân chớp mắt vô tội. “Quyển này đâu phải do mình chọn, môn Thống kê mình đã học từ năm ngoái rồi.”
Xem ra vừa rồi trong lúc hỗn loạn đã xếp lẫn nó vào đống sách.
Dù sao thì cũng đã mua… “Được rồi, coi như mình với nó có duyên, quyển sách này tính vào tiền của mình”.
“Đây, cầm lấy, tiền sách thì miễn đi. Thiên kim tiểu thư luôn được chiều chuộng lại làm culi giúp mình bê sách, chút tiền lẻ ấy còn tính với cậu thì mình còn là người được sao?”
Lạc Thải Lăng cười cười, không phản bác.
Cô là cô gái được chiều chuộng, mười ngón tay chưa từng làm việc nặng nhọc, điều này đã sớm không còn là bí mật. Sự khác biệt duy nhất là cô cho rằng mình không kiêu căng ngạo mạn. Khi mọi người gọi cô như thế thì cũng chỉ là nói chơi chứ không có ý giễu cợt.
Chỉ có điều, cô không ngờ được rằng một buổi chiều oi bức khó chịu, một cửa hàng sách cũ không bắt mắt, một quyển sách Thống kê suýt chút nữa làm tụt IQ của cô lại là khởi nguồn của tình yêu đáng nhớ nhất trong cuộc đời cô. Một cô con cưng của trời chưa từng biết nỗi buồn trần thế, từ đó được nếm trải sự rung động của con tim, cũng biết rơi nước mắt, trải nghiệm những nỗi đau ly biệt, thể nghiệm… nỗi buồn và niềm vui từ người khác.
Nợ em một hạnh phúc- phần 2

0 comments: