Tiểu thuyết lạc về thời xưa – Full
Tiểu thuyết có 2 tên : lạc về thời xưa & Mĩ nữ hoàng cung
Tác giả : Cỏ Mĩ Nhược Minh
Phần dẫn :
Diệc Nhi vừa cười vừa hát . Cô từ lớp võ Quán Xương về, được sư phụ khen : con là đệ tử giỏi nhất! Từ nay hãy ở trong lớp võ , ta sẽ nuôi dưỡng con!
Diệc Nhi… Thế là mày không còn là trẻ mồ côi nữa ! Đã có nơi chịu tiếp nhận rồi!
Bên đường
Một bé gái còn rất nhỏ đang đứng khóc
Trong lòng cô thầm nghĩ : Cha mẹ nó đâu ? Năm xưa có phải ta cũng giống đứa trẻ này?
Bỗng nhiên, bé gái ấy lao ra đường. Hình như nó đi tìm cha mẹ. Một chiếc Camry bóng loáng lao đến
” Tên lái xe này uống rượu hay sao? “
Không kịp nghĩ nhiều, cô lao tới che cho đứa nhỏ.
Diệc Nhi bị bắn ra xa. Chiếc xe vòng qua bỏ trốn.
Diệc Nhi he hé mắt, dù thân người đau ê ẩm : ” Đứa bé ko sao! Tốt rồi “
Mọi người xúm lại, thấy một cô gái tầm 17-18 tuổi, mặc áo trắng muốt đang nằm trên đường. Hơi thở yếu ớt. Đầu cô bị đập khá mạnh. Máu chảy thành 1 vũng lớn, loang thành hình con rồng.
Người ta kinh hãi nhìn con rồng ấy đến mức sững sờ, quên cả gọi cấp cứu.
Cho đến khi một người đàn ông và một phụ nữ trung tuổi chạy lại.
- Ôi! Thanh Nhi! Con có sao không? Người phụ nữ bế đứa trẻ.
Người đàn ông bình tĩnh hơn , ông lấy di động ra bấm số.
Một lát sau, chiếc xe cấp cứu đến. Tiếng còi vang lên inh ỏi.
…
Chương I
Thời xa xưa…
Ở một nơi nào đó, cách biệt với thời đại chúng ta
Nhị phu nhân nhà họ Vương sinh hạ 1 cô con gái . 17 năm trôi qua, nàng luôn e thẹn như một bông hoa. Cho đến khi nàng bị ngã, hôn mê bất tỉnh cả tuần liền.Các y sĩ trong kinh thành đều bó tay.
Ngày thứ tám
Vương tiểu thư – Vương Diệc Nhi mở mắt. Cô cất tiếng gọi trong mơ hồ : Mẹ ơi!
Vương nhị phu nhân mừng rơi nước mắt:
- Ừ! Con mẹ tỉnh rồi à!
Đại phu nhân đứng bên cạnh tối sầm mặt lại. Bà ta nghĩ bụng ” Con ranh này thế mà tốt số! Ta đã ngày đêm cầu khẩn cho nó ko bao giờ tỉnh lại nữa . Vậy mà … “
Đại phu nhân là vợ cả của Vương tướng quân – Vương Nguyên soái . Bà ta có 1 cô con gái rất xinh nhưng so với sắc đẹp của Vương Diệc Nhi thì lại kém xa. Vì thế, bà vừa căm ghét người mẹ đã chiếm hết tình yêu của Vương tướng quân, vừa thù cô con gái xinh như tiên nữ kia. Nhưng bề ngoài, thái độ bà lại hoàn toàn trái ngược.
- Diệc Nhi tỉnh rồi! Tốt quá! Đại phu nhân vỗ tay.
- Bà là ai? Sao lại biết tên tôi? Diệc Nhi nhìn một lượt mấy bà cô xung quanh. Bà nào cũng như trát cả nửa cân phấn lên mặt. ” Èo! Phim cổ trang nào đây? Nhưng sao mình ko thấy máy quay phim nào? “
- Đạo diễn đâu? Tôi muốn gặp đạo diễn
- Con nói gì ? Ta không hiểu! Nhị phu nhân hoảng hốt
- Bà còn giả bộ sao?
- Nghịch nhi! Vương tướng quân bước vào
- Hi bác! Cô vừa cười vừa giơ hai ngón tay lên. Nhìn bác phong độ quá! :d
- Nó làm trò gì thế? Vương tướng quân hỏi Nhị phu nhân
” Haha! Con bé tuy tỉnh lại , còn biết nói nhưng đầu óc hâm hâm, dở dở thế này thì khác gì lúc không biết nói! “ Đại phu nhân cười nhạt.
- Có lẽ Diệc Nhi đang hoảng hốt! Chúng ta nên ra ngoài cho con nghỉ ngơi tĩnh dưỡng! Mĩ Thiên! Nàng hãy trông chừng nó cẩn thận !
- Vâng!
Cánh cửa đóng lại
- Trời ơi! Chẳng lẽ mình trở về thời xưa? Diệc Nhi kinh hãi nghĩ.
- Tiểu thư nói gì lạ vậy? Một cô gái xinh xắn , dáng người nhỏ nhắn nghiêng đầu hỏi Diệc Nhi. Cô gái đó có hai bím tóc rất đáng yêu, mỗi bím tóc cài hai bông lan trắng thuần khiết. Cô đeo 1 chiếc túi thơm bên hông. Hương thơm dễ chịu lan tỏa khắp căn phòng nhỏ.
PART 1
Tiểu thuyết có 2 tên : lạc về thời xưa & Mĩ nữ hoàng cung
Tác giả : Cỏ Mĩ Nhược Minh
Phần dẫn :
Diệc Nhi vừa cười vừa hát . Cô từ lớp võ Quán Xương về, được sư phụ khen : con là đệ tử giỏi nhất! Từ nay hãy ở trong lớp võ , ta sẽ nuôi dưỡng con!
Diệc Nhi… Thế là mày không còn là trẻ mồ côi nữa ! Đã có nơi chịu tiếp nhận rồi!
Bên đường
Một bé gái còn rất nhỏ đang đứng khóc
Trong lòng cô thầm nghĩ : Cha mẹ nó đâu ? Năm xưa có phải ta cũng giống đứa trẻ này?
Bỗng nhiên, bé gái ấy lao ra đường. Hình như nó đi tìm cha mẹ. Một chiếc Camry bóng loáng lao đến
” Tên lái xe này uống rượu hay sao? ”
Không kịp nghĩ nhiều, cô lao tới che cho đứa nhỏ.
Diệc Nhi bị bắn ra xa. Chiếc xe vòng qua bỏ trốn.
Diệc Nhi he hé mắt, dù thân người đau ê ẩm : ” Đứa bé ko sao! Tốt rồi ”
Mọi người xúm lại, thấy một cô gái tầm 17-18 tuổi, mặc áo trắng muốt đang nằm trên đường. Hơi thở yếu ớt. Đầu cô bị đập khá mạnh. Máu chảy thành 1 vũng lớn, loang thành hình con rồng.
Người ta kinh hãi nhìn con rồng ấy đến mức sững sờ, quên cả gọi cấp cứu.
Cho đến khi một người đàn ông và một phụ nữ trung tuổi chạy lại.
- Ôi! Thanh Nhi! Con có sao không? Người phụ nữ bế đứa trẻ.
Người đàn ông bình tĩnh hơn , ông lấy di động ra bấm số.
Một lát sau, chiếc xe cấp cứu đến. Tiếng còi vang lên inh ỏi.
…
Chương I
Thời xa xưa…
Ở một nơi nào đó, cách biệt với thời đại chúng ta
Nhị phu nhân nhà họ Vương sinh hạ 1 cô con gái . 17 năm trôi qua, nàng luôn e thẹn như một bông hoa. Cho đến khi nàng bị ngã, hôn mê bất tỉnh cả tuần liền.Các y sĩ trong kinh thành đều bó tay.
Ngày thứ tám
Vương tiểu thư – Vương Diệc Nhi mở mắt. Cô cất tiếng gọi trong mơ hồ : Mẹ ơi!
Vương nhị phu nhân mừng rơi nước mắt:
- Ừ! Con mẹ tỉnh rồi à!
Đại phu nhân đứng bên cạnh tối sầm mặt lại. Bà ta nghĩ bụng ” Con ranh này thế mà tốt số! Ta đã ngày đêm cầu khẩn cho nó ko bao giờ tỉnh lại nữa . Vậy mà … ”
Đại phu nhân là vợ cả của Vương tướng quân – Vương Nguyên soái . Bà ta có 1 cô con gái rất xinh nhưng so với sắc đẹp của Vương Diệc Nhi thì lại kém xa. Vì thế, bà vừa căm ghét người mẹ đã chiếm hết tình yêu của Vương tướng quân, vừa thù cô con gái xinh như tiên nữ kia. Nhưng bề ngoài, thái độ bà lại hoàn toàn trái ngược.
- Diệc Nhi tỉnh rồi! Tốt quá! Đại phu nhân vỗ tay.
- Bà là ai? Sao lại biết tên tôi? Diệc Nhi nhìn một lượt mấy bà cô xung quanh. Bà nào cũng như trát cả nửa cân phấn lên mặt. ” Èo! Phim cổ trang nào đây? Nhưng sao mình ko thấy máy quay phim nào? ”
- Đạo diễn đâu? Tôi muốn gặp đạo diễn
- Con nói gì ? Ta không hiểu! Nhị phu nhân hoảng hốt
- Bà còn giả bộ sao?
- Nghịch nhi! Vương tướng quân bước vào
- Hi bác! Cô vừa cười vừa giơ hai ngón tay lên. Nhìn bác phong độ quá! :d
- Nó làm trò gì thế? Vương tướng quân hỏi Nhị phu nhân
” Haha! Con bé tuy tỉnh lại , còn biết nói nhưng đầu óc hâm hâm, dở dở thế này thì khác gì lúc không biết nói! “ Đại phu nhân cười nhạt.
- Có lẽ Diệc Nhi đang hoảng hốt! Chúng ta nên ra ngoài cho con nghỉ ngơi tĩnh dưỡng! Mĩ Thiên! Nàng hãy trông chừng nó cẩn thận !
- Vâng!
Cánh cửa đóng lại
- Trời ơi! Chẳng lẽ mình trở về thời xưa? Diệc Nhi kinh hãi nghĩ.
- Tiểu thư nói gì lạ vậy? Một cô gái xinh xắn , dáng người nhỏ nhắn nghiêng đầu hỏi Diệc Nhi. Cô gái đó có hai bím tóc rất đáng yêu, mỗi bím tóc cài hai bông lan trắng thuần khiết. Cô đeo 1 chiếc túi thơm bên hông. Hương thơm dễ chịu lan tỏa khắp căn phòng nhỏ.
0 comments: