[Truyện Audio] Chuyến tàu đến bất cứ đâu (Phần 2)
Thành phố này cách bờ biển chừng độ ba mươi phút đi tàu. Trước đây tôi cũng ra đó vài lần cùng My khi My vòi vĩnh để chụp hàng chục tấm ảnh ghi dấu cho tình yêu của chúng tôi, để lãng mạn như vốn dĩ một tình yêu cần phải thế.
>> Chuyến tàu đến bất cứ đâu (Phần 1)
Cạnh biển, My giống như một thiên thần lẳng lơ với đôi chân trần tinh nghịch đùa giỡn bên những ngọn sóng. Những lần đó tôi bỏ mặc cho My tung tăng dọc bờ cát mà vùi mặt vào một quyển sách linh tinh bất kì vớ được vội vàng trên giá sách trước khi My kéo tôi xềnh xệch ra khỏi nhà. Thỉnh thoảng cũng ngước lên nhìn My và dành cho cô ấy nụ cười “anh thích ngắm em như thế”. Đôi khi tôi cũng không hiểu là thói quen điều khiển hành động và thái độ của tôi dành cho My hay là sinh ra tôi đã có những bản năng ấy? À, đừng bảo rằng tôi không yêu My nhé, nếu ai đó dám nói với tôi điều ấy, vậy trả lời tôi đi, tình yêu là cái gì đây?
Tác giả: Phan Ý Yên – MC: Coco - Kỹ thuật: Nhật Hoa - Biên tập: Luz
Tình yêu là…
Tôi và Cao ngồi bó gối bên nhau trên cây cầu gỗ hình chữ T bắc dài ra biển dành cho những người đi câu. Gió phần phật, quấn tung mái tóc Cao trong khoảng không xanh thắm. Hình ảnh đó đột nhiên làm tôi liên tưởng đến nàng Ariel bé nhỏ và dội lên trong tôi khát khao được nắm tay Cao nếu không nàng sẽ hóa thành cá và bỏ tôi lại mãi mãi với những con sóng bạc đầu. Chợt tôi nhận ra nơi này thật đẹp với hàng chục cánh buồm trắng neo san sát bên nhau, với những cánh hải âu chao lượn xao xác khoảng không mênh mông, với yên bình và tình yêu dịu dàng của lấm chấm tay trong tay đi dạo trên cát.
Chuyến tàu đến bất cứ đâu.
- Đố anh biển màu gì?
- Thì màu xanh
- Không. Màu xám thẫm chứ.
- Sẽ lại có lúc nó màu xanh! Tin anh đi!
- Biển ở quê Cao nghèo lắm! Không trắng trơn và mỹ miều như thế này đâu – Cao vừa nói vừa từ từ ngả sang trái rồi nghiêng sang phải – Biển quê Cao đầy thông, hoa rau muống biển tím ngắt cả dải trời, xơ xác mấy cái mủng con neo chơi vơi trên bãi. Có những người như Ngoại, như dì Tâm, cô Phấn, chờ chồng cả đời không thấy, lúc chiều về cứ ủ ê khúc ru nao nát cả lòng. Cao hát thử cho anh nghe nhé!
- Có phải đổi cái gì để được nghe không đây?
- Lần này miễn phí – Cao ban tặng biển (hay là tôi?) nụ cười hiếm hoi của cô ấy.
“Ầu ơ… con ơi con ngủ đi con
Cha con còn bận…ơ…cha con còn bận nước non chưa về…”
Tình yêu là…
Tôi và Cao lại phải trốn vé để quay về vì hai đứa khi đi chẳng mang theo bất cứ thứ gì. Chẳng may cho chúng tôi là lần này, chúng tôi bắt gặp kiểm tra vé. Không biết phải làm thế nào, tôi dắt Cao đi băng băng xuyên qua hết toa này đến toa khác, cho đến khi không còn lối để đi nữa mà người soát vé thì đã gần kề, tôi đành kéo Cao chui tọt vào trong toilet ngay cạnh đó và chốt cửa lại. Cái phòng bé tí chỉ vừa một người và con tàu lắc lư khiến chúng tôi ép sát vào nhau đến nín thở, bất chợt mắt tôi chạm mắt cô ấy. Đó là lần tôi nhìn thật gần và thật kĩ Cao để cảm thấy hơi thở nồng nàn cùng mùi hương hoa bạch trà từ tóc cô ấy phả vào từng mạch máu li ti đang cùng nhau nổi loạn. Tôi khẽ cuối xuống, từ từ và thật, gần cho đến khi đầu mũi hai đứa chạm vào nhau, đôi mắt Cao vẫn mở to nhìn thẳng vào mắt tôi. Chúng tôi cứ im lặng như thế chừng vài giây, con tàu xóc mạnh, tôi chúi về phía trước. Cao níu chặt lấy tôi, rồi đột nhiên cô ấy nhắm mắt lại… Và chúng tôi hôn nhau.
Tình yêu là…
Tôi và Cao lặng lẽ thả bộ về nhà trên con đường đẫm nước mưa, hắt lên loang loáng ánh đèn. Tôi cho phép mình đi sau lưng Cao, thích thú quan sát bóng mình bên cạnh bóng cô ấy, cảm thấy khát khao được che chở cho cái bóng nhỏ bé liêu xiêu kia đến nhường nào.
- Cao đứng lại một chút đi. Đừng quay lại!
- Tại sao ạ?
Tôi choàng tay ôm lấy Cao từ phía sau. Vùi mặt vào mái tóc bồng bềnh quyến rũ ấy. Im lặng ngự trị không gian để mọi cảm giác được xổ tung, lơ lửng trôi đến vô chừng.
Hôm ấy là tháng Mười. Mùa thu bỡ ngỡ xuyến xao.
Tôi rẽ vào sân khu chung cư. My đã đợi tôi ở đó từ lúc nào khiến tôi bối rối. Cảm giác của một kẻ có lỗi thấy áy náy khôn nguôi nhưng lại không hề cảm thấy hối tiếc vì những gì mình đã làm.
- Sao em lại ở đây? Em chờ anh lâu chưa?
- Theo anh thì bao nhiêu để đủ gọi là lâu? – My bắt đầu cuộc chiến chăng? – Vào nhà đi anh, em lạnh!
Tôi lách cách mở cửa, quăng mình lên ghế mệt nhoài.
- Anh ăn gì chưa? Em nấu gì nhé?
- Anh không đói. Em ăn chưa? Mà em vẫn chưa trả lời anh, sao em lại ở đây?
- Em nhớ anh!
Câu trả lời của My làm nhoi nhói trong tôi thứ cảm giác tội lỗi khôn cùng, nó cắn rứt những khát khao của trái tim đượm hình ảnh Cao.
- My đừng thế!
- Câu ấy phải là của em nói chứ – My ngước nhìn tôi – Phan Lê Thanh Cao học cùng trường em đấy. Chị ấy thật là giỏi! Anh quen mà lại chả nói với em bao giờ cả.
- My!
- Song Ngư là những kẻ đa tình. Nỡ đem lòng vấn vương một kẻ Song Ngư khác chi gây thêm khổ đau.
Em ngủ nhà Trang. Ngày mai em sang.
My mở cửa ra về, bỏ mặc tôi ở đó với vô vàn thứ cảm giác lung tung, rồi bù lên như một mớ tơ vò. Tôi trở về với thế giới của chính mình, thế giới của tất cả mọi người cùng tồn tại chứ không chỉ còn có mỗi tôi và Cao.
Xét cho cùng, tôi hóa ra cũng chỉ là một kẻ đa tình!
Đêm ấy là một đêm thật dài. My gửi cho tôi một cái tin nhắn như mọi khi chúc tôi ngủ ngon. Thái độ của cô ấy khiến tôi hoàn toàn bối rối. Vũ trụ chao đảo bởi vì Cao hay bởi vì chính tôi?
Mưa bắt đầu rả rích. Tôi mở toang cửa sổ và đốt thuốc không ngừng. Giả dụ như tôi có thể đủ khả năng tự cho mình cái quyền vơ lấy một mảnh A4, kẻ đôi nó ra và lập một bảng so sánh My/ Cao mà quyết một cái gì đấy thì có thể mọi thứ trở nên đơn giản hơn chăng? Nhưng tình cảm nó cứ như sóng, ồ ạt hết từ đợt này đến đợt khác không chút mỏi mệt trong trái tim của chính tôi, của một thằng đàn ông hai mốt tuổi đầy đủ đến mức đôi khi không biết chính bản thân mình cần gì.
Cao đã lẳng lặng ra đi như cách cô ấy xuất hiện trong khoảng trời của tôi. Cao bảo: “Chúng ta vô tình tìm thấy nhau nơi có những chuyến tàu bởi khoảnh khắc yếu lòng, bới phút giây trái tim tình cờ hòa cùng một nhịp. Nụ hôn và vòng tay là mãi mãi nhưng rung động thì sẽ phai nhạt theo thời gian như gió. Nếu ngày nào đó, chúng ta gặp lại nhau trên một chuyến tàu đến bất cứ đâu, anh lại vẫn sẽ mời Cao một café đen không đường và nóng ấm phải không anh?
(Kết truyện)
Danh sách beat sử dụng trong Radio:
1. Spring, Cherry Blossoms, Anh You – Epitone Project
2. Always In A Heart – Isao Sasaki
3. To Be With You – David Archuleta
(...)
>> Chuyến tàu đến bất cứ đâu (Phần 1)
Cạnh biển, My giống như một thiên thần lẳng lơ với đôi chân trần tinh nghịch đùa giỡn bên những ngọn sóng. Những lần đó tôi bỏ mặc cho My tung tăng dọc bờ cát mà vùi mặt vào một quyển sách linh tinh bất kì vớ được vội vàng trên giá sách trước khi My kéo tôi xềnh xệch ra khỏi nhà. Thỉnh thoảng cũng ngước lên nhìn My và dành cho cô ấy nụ cười “anh thích ngắm em như thế”. Đôi khi tôi cũng không hiểu là thói quen điều khiển hành động và thái độ của tôi dành cho My hay là sinh ra tôi đã có những bản năng ấy? À, đừng bảo rằng tôi không yêu My nhé, nếu ai đó dám nói với tôi điều ấy, vậy trả lời tôi đi, tình yêu là cái gì đây?
Tác giả: Phan Ý Yên – MC: Coco - Kỹ thuật: Nhật Hoa - Biên tập: Luz
Tình yêu là…
Tôi và Cao ngồi bó gối bên nhau trên cây cầu gỗ hình chữ T bắc dài ra biển dành cho những người đi câu. Gió phần phật, quấn tung mái tóc Cao trong khoảng không xanh thắm. Hình ảnh đó đột nhiên làm tôi liên tưởng đến nàng Ariel bé nhỏ và dội lên trong tôi khát khao được nắm tay Cao nếu không nàng sẽ hóa thành cá và bỏ tôi lại mãi mãi với những con sóng bạc đầu. Chợt tôi nhận ra nơi này thật đẹp với hàng chục cánh buồm trắng neo san sát bên nhau, với những cánh hải âu chao lượn xao xác khoảng không mênh mông, với yên bình và tình yêu dịu dàng của lấm chấm tay trong tay đi dạo trên cát.
Chuyến tàu đến bất cứ đâu.
- Đố anh biển màu gì?
- Thì màu xanh
- Không. Màu xám thẫm chứ.
- Sẽ lại có lúc nó màu xanh! Tin anh đi!
- Biển ở quê Cao nghèo lắm! Không trắng trơn và mỹ miều như thế này đâu – Cao vừa nói vừa từ từ ngả sang trái rồi nghiêng sang phải – Biển quê Cao đầy thông, hoa rau muống biển tím ngắt cả dải trời, xơ xác mấy cái mủng con neo chơi vơi trên bãi. Có những người như Ngoại, như dì Tâm, cô Phấn, chờ chồng cả đời không thấy, lúc chiều về cứ ủ ê khúc ru nao nát cả lòng. Cao hát thử cho anh nghe nhé!
- Có phải đổi cái gì để được nghe không đây?
- Lần này miễn phí – Cao ban tặng biển (hay là tôi?) nụ cười hiếm hoi của cô ấy.
“Ầu ơ… con ơi con ngủ đi con
Cha con còn bận…ơ…cha con còn bận nước non chưa về…”
Tình yêu là…
Tôi và Cao lại phải trốn vé để quay về vì hai đứa khi đi chẳng mang theo bất cứ thứ gì. Chẳng may cho chúng tôi là lần này, chúng tôi bắt gặp kiểm tra vé. Không biết phải làm thế nào, tôi dắt Cao đi băng băng xuyên qua hết toa này đến toa khác, cho đến khi không còn lối để đi nữa mà người soát vé thì đã gần kề, tôi đành kéo Cao chui tọt vào trong toilet ngay cạnh đó và chốt cửa lại. Cái phòng bé tí chỉ vừa một người và con tàu lắc lư khiến chúng tôi ép sát vào nhau đến nín thở, bất chợt mắt tôi chạm mắt cô ấy. Đó là lần tôi nhìn thật gần và thật kĩ Cao để cảm thấy hơi thở nồng nàn cùng mùi hương hoa bạch trà từ tóc cô ấy phả vào từng mạch máu li ti đang cùng nhau nổi loạn. Tôi khẽ cuối xuống, từ từ và thật, gần cho đến khi đầu mũi hai đứa chạm vào nhau, đôi mắt Cao vẫn mở to nhìn thẳng vào mắt tôi. Chúng tôi cứ im lặng như thế chừng vài giây, con tàu xóc mạnh, tôi chúi về phía trước. Cao níu chặt lấy tôi, rồi đột nhiên cô ấy nhắm mắt lại… Và chúng tôi hôn nhau.
Tình yêu là…
Tôi và Cao lặng lẽ thả bộ về nhà trên con đường đẫm nước mưa, hắt lên loang loáng ánh đèn. Tôi cho phép mình đi sau lưng Cao, thích thú quan sát bóng mình bên cạnh bóng cô ấy, cảm thấy khát khao được che chở cho cái bóng nhỏ bé liêu xiêu kia đến nhường nào.
- Cao đứng lại một chút đi. Đừng quay lại!
- Tại sao ạ?
Tôi choàng tay ôm lấy Cao từ phía sau. Vùi mặt vào mái tóc bồng bềnh quyến rũ ấy. Im lặng ngự trị không gian để mọi cảm giác được xổ tung, lơ lửng trôi đến vô chừng.
Hôm ấy là tháng Mười. Mùa thu bỡ ngỡ xuyến xao.
Tôi rẽ vào sân khu chung cư. My đã đợi tôi ở đó từ lúc nào khiến tôi bối rối. Cảm giác của một kẻ có lỗi thấy áy náy khôn nguôi nhưng lại không hề cảm thấy hối tiếc vì những gì mình đã làm.
- Sao em lại ở đây? Em chờ anh lâu chưa?
- Theo anh thì bao nhiêu để đủ gọi là lâu? – My bắt đầu cuộc chiến chăng? – Vào nhà đi anh, em lạnh!
Tôi lách cách mở cửa, quăng mình lên ghế mệt nhoài.
- Anh ăn gì chưa? Em nấu gì nhé?
- Anh không đói. Em ăn chưa? Mà em vẫn chưa trả lời anh, sao em lại ở đây?
- Em nhớ anh!
Câu trả lời của My làm nhoi nhói trong tôi thứ cảm giác tội lỗi khôn cùng, nó cắn rứt những khát khao của trái tim đượm hình ảnh Cao.
- My đừng thế!
- Câu ấy phải là của em nói chứ – My ngước nhìn tôi – Phan Lê Thanh Cao học cùng trường em đấy. Chị ấy thật là giỏi! Anh quen mà lại chả nói với em bao giờ cả.
- My!
- Song Ngư là những kẻ đa tình. Nỡ đem lòng vấn vương một kẻ Song Ngư khác chi gây thêm khổ đau.
Em ngủ nhà Trang. Ngày mai em sang.
My mở cửa ra về, bỏ mặc tôi ở đó với vô vàn thứ cảm giác lung tung, rồi bù lên như một mớ tơ vò. Tôi trở về với thế giới của chính mình, thế giới của tất cả mọi người cùng tồn tại chứ không chỉ còn có mỗi tôi và Cao.
Xét cho cùng, tôi hóa ra cũng chỉ là một kẻ đa tình!
Đêm ấy là một đêm thật dài. My gửi cho tôi một cái tin nhắn như mọi khi chúc tôi ngủ ngon. Thái độ của cô ấy khiến tôi hoàn toàn bối rối. Vũ trụ chao đảo bởi vì Cao hay bởi vì chính tôi?
Mưa bắt đầu rả rích. Tôi mở toang cửa sổ và đốt thuốc không ngừng. Giả dụ như tôi có thể đủ khả năng tự cho mình cái quyền vơ lấy một mảnh A4, kẻ đôi nó ra và lập một bảng so sánh My/ Cao mà quyết một cái gì đấy thì có thể mọi thứ trở nên đơn giản hơn chăng? Nhưng tình cảm nó cứ như sóng, ồ ạt hết từ đợt này đến đợt khác không chút mỏi mệt trong trái tim của chính tôi, của một thằng đàn ông hai mốt tuổi đầy đủ đến mức đôi khi không biết chính bản thân mình cần gì.
Cao đã lẳng lặng ra đi như cách cô ấy xuất hiện trong khoảng trời của tôi. Cao bảo: “Chúng ta vô tình tìm thấy nhau nơi có những chuyến tàu bởi khoảnh khắc yếu lòng, bới phút giây trái tim tình cờ hòa cùng một nhịp. Nụ hôn và vòng tay là mãi mãi nhưng rung động thì sẽ phai nhạt theo thời gian như gió. Nếu ngày nào đó, chúng ta gặp lại nhau trên một chuyến tàu đến bất cứ đâu, anh lại vẫn sẽ mời Cao một café đen không đường và nóng ấm phải không anh?
(Kết truyện)
Danh sách beat sử dụng trong Radio:
1. Spring, Cherry Blossoms, Anh You – Epitone Project
2. Always In A Heart – Isao Sasaki
3. To Be With You – David Archuleta
(...)
0 comments: