[Truyện Audio] Chuyến tàu đến bất cứ đâu (Phần 1)

Chuyến tàu đến bất cứ đâu (Phần 1)

- Một ngày nắng. Tôi có thể giúp gì cho cô? Tôi muốn mua vé tàu. Cô muốn đi đâu? Một chiều hay khứ hồi? Đến bất cứ đâu…

>> Chuyến tàu đến bất cứ đâu (Phần 2) 
Phải, đó là lần đầu tiên tôi gặp Cao. Tôi xếp hàng ngay sau lưng cô ấy, bỏ mặc cho những ý nghĩ nhảy nhót theo điệu nhạc của một chàng ca sĩ da đen nào đó bất chợt xoẹt qua trong đầu. Cao quay lưng lại, ngước nhìn tôi bằng đôi mắt nhạt và lạnh hun hút như trong một bộ phim ma tôi vừa xem tối qua với My. Tôi thoáng rùng mình.

Tác giả: Phan Ý Yên – MC: Coco - Kỹ thuật: Nhật Hoa - Biên tập: Luz

- Anh sẽ đi đâu?
- Ai?… Cô hỏi tôi?
- Vâng. Tôi có thể biết anh định sẽ đi đâu không?


Chuyến tàu đến bất cứ đâu.

- Ah… Uh… Tôi… Ah… Tôi đi về nhà…
Rồi cô ấy quay lưng lại, mái tóc dài vô tình phớt nhẹ lên mũi tôi, một sự ngẫu nhiên có tên hoa bạch trà khiến tôi bối rối.
- Tôi muốn một vé đến nơi giống người sau lưng tôi.
Và Cao bước vào cuộc đời tôi như thế. Vào một ngày nắng. Tháng Mười. Con tàu lao vun vút qua những cánh đồng đang bắt đầu giũ áo, rồi hờ hững lạnh lùng bỏ lại phía sau những rừng cây nhuộm màu nắng. Cao ngồi đối diện với tôi, tĩnh lặng đến nỗi có cảm giác cả khoảng không gian đó đang nuốt luôn lấy cả tôi. Cô ấy bỏ mặc cho tôi ngắm nhìn cô ấy, cái nhìn chuyển từ cấp độ này sang cấp độ khác: rụt rè lén lút, rồi tò mò thích thú. Thành thật mà nói, cho đến tận những tháng ngày sau này, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Cao xinh, ngoại trừ mái tóc bồng bềnh một cách lộn xộn của cô ấy thì quyến rũ cực kỳ. Nó kích thích ham muốn được vùi mặt vào những lọn tóc mềm như tơ ấy. Và cả đôi mắt không hề biểu lộ bất kì một cảm xúc nào kia nữa, không khổ đau, không hạnh phúc, không hờn ghen hay yêu mến, chúng khiến tôi không thể nào bỏ qua sự hiện diện của Cao trên tàu.
- Café đen không đường nhé? – Tôi ngồi xuống trước mặt cô ấy
- Nếu không có cả thuốc mê thì được.
- Yên tâm, anh bỏ quên ở nhà rồi. – Tôi cười lớn – Anh tên Trung. Còn em? (Có lẽ xưng anh – gọi em là bản năng của bất kì một thằng đàn ông nào!!)
- Có thể yêu cầu một café khác cho cái tên không ạ? – Và Cao mỉm cười. Nụ cười đầu tiên ấy đã len lỏi bằng cách diệu kỳ nhất mà cuộc sống này có thể tạo ra được để đi vào trong kí ức, trong nỗi nhớ, trong vô vàn những giấc mơ của tôi sau này. Nụ cười của Cao.
Con tàu rẽ đám sương mù, rề rà vào đến ga khi trời đã sầm sập tối. Lạnh buôn buốt đến tận những đầu ngón tay. Cao lặng lẽ xuống tàu, và như không thể cầm lòng được, tôi đi lùi lũi sau lưng cô ấy. Qua khỏi phố Nhà Ga, rẽ vào con đường nhộn nhịp của một loạt những quầy bar và nhà hàng đặc sản, cứ như thế. Cao lặng lẽ bước đi, thỉnh thoảng dừng lại đôi chút, đưa tay chấm nhẹ lên đầu mũi mướt mát mưa phùn.
- Tại sao anh cứ đi theo Cao thế? – Cô ấy đột ngột dừng lại và nhìn thẳng vào tôi.
- Anh… Anh nghĩ là Cao có thể đi lạc.
- Anh biết chỗ nào có thể trọ đêm được không?
Tôi dắt Cao về ở nhờ nhà một cô bạn gái học cùng trường. Cô bạn thỉnh thoảng cứ nhìn tôi lom lom như dò hỏi: “Con bé kì quặc này là ai?” Hay như kiểu : “My có biết không đấy?”…
Tôi và My quen nhau từ hồi hai đứa còn học chung cấp 3 lớp song ngữ, chia sẻ thành thói quen, đi chơi thành thói quen, và yêu nhau như thể là một thói quen từ lúc nào không biết. My đẹp. My tinh quái và luôn xuất hiện bên cạnh tôi như ánh nắng với nụ cười má lúm đã làm điêu đứng không biết bao nhiêu người. Bọn bạn bảo tôi là thằng may mắn, may mắn với một gia đình giàu có, may mắn với đường học vấn thênh thang, may mắn vì có My. Tôi chấp nhận thản nhiên tất cả những điều ấy như thể có còn gì để phải suy nghĩ nữa đâu. Giống như hôm ấy, My bảo: “Trung là Song Ngư, My là Thiên Bình. Sinh ra để bên nhau. Chúng ta yêu nhau đi Trung ạ.”. Và tôi gật đầu. Thế là yêu nhau. Sau này, tôi đã tự hỏi: “Phải chăng tình yêu bắt đầu như thế giản đơn và thỏa hiệp quá chăng?”.
My không ở cùng thành phố với tôi nhưng rất thích xuất hiện bất ngờ trước cửa nhà tôi với vô vàn những lý do mà cô ấy có thể tưởng tượng ra được. Lúc thì vì “đêm qua em nằm mơ thấy anh và em muốn nhìn thấy anh thật…”, lúc lại “em vừa bói bài anh ạ, và có vẻ như anh đã bớt yêu em…”. Cứ thế chúng tôi yêu nhau đã được 3 năm, tôi lẳng lặng hoàn thành tốt nhiệm vụ của một người yêu, và My là nắng để sưởi ấm cho chính tình yêu đó. Sẽ có người tự hỏi, vậy thế nhiệm vụ của một người yêu là gì nhỉ? Là ghi nhớ ngày chúng ta yêu nhau, là tặng hoa cho nàng ngày sinh nhật, ngày lễ Tình nhân, là gọi điện chúc nàng ngủ ngon mỗi tối, là thỉnh thoảng bảo rằng: “Anh cũng rất nhớ em”… Con gái là những sinh vật dễ bị dụ dỗ và dễ hài lòng nhất trên thế gian này (sự hài lòng tạm thời?!). Những thằng con trai muốn hòa bình chỉ cần tinh ý một chút là vũ trụ trôi qua ngày này tháng khác không có điểm dừng.
Nhưng rồi Cao xuất hiện. Vũ trụ dội sóng chăng?
- Cao ngủ ngon không?
Con bạn Cao vẫn không thôi lườm nguýt tôi, và bằng tất cả hằn học mà nó có được lúc sáu giờ sáng ì ạch leo lại lên gác.
- Anh dậy sớm nhỉ! Vẫn hay đến nhà con gái lúc tờ mờ thế này à?
- 365 ngày cũng có một ngày đặc biệt, đoán ra ai đó đã dậy và muốn đi đâu đó chẳng hạn.
Cao cười hiền lành.
- Chạy bộ nhé! - Cao đề nghị.
Chúng tôi lặng lẽ chạy cạnh nhau trong lớp sương mù trắng xóa, men theo con đường nhỏ ra đến tận bờ sông, nơi có mỏm đá nhô ra như mũi tên bất ngờ cắm vào tim của kẻ ngu ngơ dại khờ nào đó, rồi khiến hắn ngả nghiêng vì thứ tình mon men bất chợt. Cao khuấy tay lay động mặt nước, vu vơ hỏi:
- Anh Trung có thích uống rượu không?
- Cũng còn tùy là uống với ai.
- Anh biết Giacomo Casanova không ạ? Kẻ đã quyến rũ được 122 người phụ nữ bằng thứ rượu punch của mình, sự hòa trộn nồng nàn của Rhum, vang trắng và tinh khiết ngọt ngào của trái cây. Kẻ tài hoa hơn cả Don Juan vì tất cả những người đàn bà hắn chia tay đều không thể căm thù hắn, thậm chí trở thành bạn, thành em.
Tôi thấy Cao khóc qua lớp sương mù đang bắt đầu tan. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên khuôn mặt xanh xao của cô. Tôi lặng lẽ ngắm nhìn phút yếu lòng của một người con gái, đẹp và mỏng manh như thủy tinh trong suốt. Tôi không hỏi han, không an ủi. Có lời nói nào là đủ để không gian bớt hanh hao?

- Casanova hẳn phải là một kẻ tài hoa. Mà những kẻ tài hoa thường đa tình.
Cao đứng lên, khẽ khàng gạt nước mắt và quay lại nhìn tôi mỉm cười.
- Cao đã yêu Casanova.
(Còn nữa...)
Danh sách beat sử dụng trong Radio:

1. Nhạc phim Hương mùa hè

2. Spring, Cherry Blossoms, Anh You – Epitone Project

3. Always In A Heart– Isao Sasaki

4. Song For A Stomy Night – Secret Garden
(...)

0 comments: